Mới
đây thôi mà đã là quá khứ rồi, những hoài niệm về giọng nói và tiếng
cười mỗi khi đùa cợt hay âu yếm của anh vẫn làm tôi dao động. Một đứa con
gái cá tính mạnh như tôi, không ngoan cũng không hư, nhưng vẫn có đủ sự
chân thành, thật thà kèm cả sự yếu đuối.... vậy mà tôi không hiểu tôi
đã chờ, đã mong điều gì ở anh - một gã xem tình yêu là thứ trò chơi, chỉ
bông đùa với vài cô gái, thích thú khi họ yêu anh say đắm rồi rời bỏ
họ. Tôi đã xem anh như một người đàn ông đúng chuẩn, còn anh, chỉ xem
những người con gái như món đồ chơi lạ mắt, và tôi không chắc có nằm
trong số đó hay không ( dù đã có lần anh nói rằng : "em khác họ")...
Đúng!
có lẽ bởi tôi khác họ nên tôi được tận mắt chứng kiến quá nhiều những gì diễn
ra quanh anh, từ những sự thật trong quá khứ được phơi bày, đến những thị phi ồn ào trên mạng ảo, đời thật...
. Tôi khác họ khi họ chỉ là người được chứng kiến những
khoảnh khắc anh vui, anh cười bên họ hạnh phúc; chẳng có ai được thấy
anh buồn, anh đã say như thế nào vào cái ngày anh nhận được quyết định
li hôn của Tòa, chính thức rằng anh đã mất đi gia đình nhỏ bé của mình, mất đi cuộc sống bình yên bên người vợ đảm đang, xinh đẹp giỏi giang cùng 2 cậu con trai kháu, thông minh lém lỉnh...
Vì
tôi khác họ, đã từng trải qua nên tôi cảm nhận được con người anh khoảnh khắc ấy, tôi đã
uống cùng anh, uống thật say. Anh tắt máy đi để tôi không nhìn thấy trên
skype nữa... chỉ lấy phone và sms rằng " Em , hãy để anh một mình..."
Tôi biết anh đã khóc mà không muốn tôi nhìn thấy... Tôi cũng khóc lặng
lẽ thương anh và reply lại " Ngủ đi anh, mộng bình thường..., nếu anh buồn hãy nói, em hứa em
sẽ bên anh, anh à.." nhưng có
lẽ anh đã quên...!
Thế rồi...
Tôi gặp anh vào một chiều
hè nắng và nóng đã có hẹn từ trước. Sau bao ngày đếm ngược, trông ngóng
trong hồi hộp, đợi chờ hạnh phúc, tôi đã được gặp anh, chúng tôi đã được gặp
nhau... Tôi mở cánh cửa taxi ở phi trường và nhìn thấy anh với tất cả những gì tôi đã
tưởng tượng, ngay giây phút ấy,tôi đã yêu anh, yêu bằng tất cả tấm lòng, chân thật không chút gì giả dối...
Tình yêu cứ thế trôi đi êm đềm, đẹp tựa như một giấc mơ pha chút màu cổ tích...
Nhưng
cái gì đến cũng phải đến, chúng tôi không cưỡng lại được sự sắp đặt của
số phận; tôi và anh lặng lẽ chia tay nhau như một sự tất yếu.
Tôi đã từng đau khổ, từng dằn vặt, và thậm trí đày đọa cả tâm hôn lẫn thể xác mình để có thể quên anh nhưng dó là điều không hề đơn giản với tôi bởi hình bóng anh đã ghi khắc quá sâu trong tôi mất rồi....
.............................................................
Đến
ngày hôm nay, dù nhiều sự thật cay đắng đã được phơi bày, những câu hỏi trong
quá khứ về anh mà tôi đã từng cố gắng kiếm tìm câu trả lời để có thể hiểu mà tìm cách bù
đắp cho anh, nay tôi đã tự có được câu trả lời thích đáng... Nhưng tại
sao, đôi lúc tôi vẫn hoài niệm về anh mà chưa từng nghĩ dù chỉ một chút
rằng " anh là người xấu, là một gã trăng hoa, sở khanh và tệ bạc"? Có lẽ
bởi tôi đã yêu anh quá thật và quá nhiều, để rồi khó có thể chấp nhận
sự thật đơn giản ấy dù không phải tôi không biết. Tôi không phải đứa khờ
dại trong tình trường, nhưng với tôi, tình yêu đích thực mới có thể thôi thúc con tim mình đến với người đàn ông tôi yêu và ghim sâu hình bóng anh đến vậy.
Đã từng, cả tôi và anh, trải qua một hoặc vài cuộc tình khác..,song chúng tôi đều chỉ nhớ đến cái đã mất đó là gia
đình và người mình đã từng đầu ấp tay gối mặn nồng bao năm.... còn lại chỉ đơn giản là những mối tình trong lúc cô đơn, hoang hoải và thấy mình yếu đuối.
Tôi
cũng không ngốc nghếch, ngờ nghệch chỉ là vì tôi quá trân trọng tình
cảm nên gạt bỏ những sự thật xấu xa mà vẫn nghĩ tốt về anh ! Vì tôi tin
tôi hiểu anh cũng đang gồng mình để quên đi chuyện cũ, anh đang cố gắng phiêu
lưu để kiếm tìm chút niềm vui ít ỏi - thứ mà anh từng có bên người anh
yêu chân thành nhất ngày xưa cũ...
Dù giờ này, ngồi nhìn anh đang trải qua những sự thật không có gì là vui vẻ, nhưng tôi không hận, không oán, không hờn, không trách mà vẫn dành cho anh thứ tình cảm như giây phút ban đầu. Chẳng biết được rằng anh có còn coi tôi là bạn? có còn trân trọng tôi như anh nói hay chỉ là lời sáo rỗng để ngụy biện cho những gì anh đã làm; song với tôi, anh chưa từng là kẻ xấu xa, chưa từng là người tôi hận !
Có thể kiếp trước tôi nợ anh về tình, nên kiếp này tôi vẫn còn vương vấn dù tất cả những gì tôi thấy, tôi trải qua về anh thì anh quả thực không đáng để tôi phải như vậy....
Bây giờ và tương lai về sau,
trên chặng đường dài cả tôi và anh đều đang bước đi để kiếm tìm cho mình
thứ xa xỉ gọi là " hạnh phúc".....
Tôi sẽ là ai và anh sẽ là ai? sẽ đi về đâu?
Chúng ta sẽ là ai trong cuộc đời của nhau?
Cầu mong ở nơi xa nào đó, anh vẫn được bình yên...... anh nhé !